Chiến tranh Giáp Ngọ là do chính phủ Thanh thua trận, không phải do dân chúng thua trận. Để nhân dân ghi nhớ nỗi nhục, về bản chất là quyền lực đã đổ trách nhiệm lên những người không có quyền. Khi chiến tranh xảy ra, không để nhân dân tham gia quyết định, nhưng sau thất bại lại bắt nhân dân gánh chịu nỗi nhục, điều này gọi là “giáo dục thay quyền lực gánh vác trách nhiệm”, không phải giáo dục lịch sử. Bài học của Giáp Ngọ không phải là “nhân dân không yêu nước đủ”, mà là những người nắm quyền quá tham nhũng. Nếu không phản tỉnh về thể chế, chỉ yêu cầu nhân dân ghi nhớ, đó là sự lừa dối trách nhiệm. Những người thực sự cần ghi nhớ nhục là tầng lớp quyết định, là những người đã lấy tiền quốc phòng để sửa vườn, là những người đã dự đoán sai tình hình, là những người đã tham gia chiến tranh. Việc biến sự bất lực của giới cầm quyền thành nhục quốc gia là biến vấn đề quốc gia thành gánh nặng cảm xúc của người dân. Người bình thường chỉ bị thu thuế, bị bắt phải cung cấp lương thực, phải chịu hậu quả trong thời đại đó, nhưng ngày nay vẫn bị giáo dục “ghi nhớ nhục”, logic thật là vô lý. Lịch sử không phải để nhân dân gánh nợ cảm xúc, mà là để quyền lực ghi nhớ trách nhiệm. Nếu không, thì chiến tranh Giáp Ngọ lần thứ hai vẫn có thể xảy ra.

Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
  • Phần thưởng
  • Bình luận
  • Đăng lại
  • Retweed
Bình luận
0/400
Không có bình luận
  • Ghim