Hiểu về mối quan hệ 2,9 nghìn tỷ đô la của Quốc hội với An sinh Xã hội: Điều gì thực sự đã xảy ra?

Câu hỏi cốt lõi: Quốc hội có lấy tiền từ An sinh Xã hội không?

Câu hỏi này đã thúc đẩy vô số cuộc tranh luận và thuyết âm mưu về mạng lưới an toàn xã hội của nước Mỹ. Câu trả lời ngắn gọn? Không—nhưng câu chuyện đầy đủ lại phức tạp hơn nhiều. Để hiểu rõ vấn đề gây tranh cãi này, chúng ta cần xem xét các sự thật đằng sau khoản 2,9 nghìn tỷ đô la mà Quốc hội đã tiếp cận từ quỹ dự trữ của An sinh Xã hội, và lý do tại sao cách sắp xếp này về cơ bản khác biệt so với câu chuyện mà nhiều người chỉ trích đã thúc đẩy.

Tại sao Quốc hội vay mượn từ An sinh Xã hội ngay từ đầu

Kể từ năm 1983, chương trình An sinh Xã hội đã thu thập nhiều doanh thu hơn số tiền đã chi trả. Thặng dư liên tục này đã tạo ra khoảng 2,9 nghìn tỷ đô la dự trữ tiền mặt ròng qua nhiều thập kỷ. Theo luật pháp, những khoản thặng dư này không thể chỉ để đó; chúng phải được đầu tư vào các trái phiếu chính phủ đặc biệt và chứng chỉ nợ. Cách sắp xếp này cho phép chính phủ liên bang vay mượn dựa trên quỹ dự trữ của An sinh Xã hội để phục vụ các hoạt động chung của mình.

Áp lực dân số hiện nay đang đe dọa chương trình là rất lớn. Việc nghỉ hưu của thế hệ Baby Boomer, tuổi thọ tăng, tỷ lệ sinh giảm và khoảng cách thu nhập ngày càng mở rộng đã thay đổi căn bản kinh tế của chương trình. Theo phân tích của Hội đồng Quản trị An sinh Xã hội, dự kiến đến năm 2034, chương trình sẽ cạn kiệt quỹ dự trữ tài sản—chỉ hơn một thập kỷ nữa. Khi điều này xảy ra, nếu không có hành động lập pháp, các khoản trợ cấp có thể giảm khoảng 21% trên toàn diện.

Sự phân biệt quan trọng: Vay mượn không phải là trộm cắp

Đây là nơi mà câu chuyện thường bị phá vỡ. Các nhà phê bình lập luận rằng Quốc hội đã “ăn cắp” hoặc “đục khoét” quỹ của An sinh Xã hội. Tuy nhiên, cách mô tả này bỏ qua một điểm quan trọng: Quốc hội chưa từng lấy trộm một đồng nào từ chương trình. 2,9 nghìn tỷ đô la trong các trái phiếu đặc biệt do An sinh Xã hội nắm giữ thể hiện việc vay mượn thực sự có các nghĩa vụ hợp đồng, chứ không phải là biển thủ.

Hơn nữa, An sinh Xã hội đang hoạt động có lợi nhuận từ cách sắp xếp này. Các trái phiếu chính phủ mà các quỹ dự trữ này đầu tư mang lại lợi nhuận trung bình 2,85%. Chỉ riêng năm 2017, chương trình đã thu về 85,1 tỷ đô la lợi nhuận từ lãi suất trực tiếp sinh ra từ các trái phiếu chính phủ này. Trong giai đoạn từ 2018 đến 2027, An sinh Xã hội dự kiến sẽ tích lũy khoảng $804 tỷ đô la lợi nhuận lãi suất tổng hợp từ cùng cơ chế này.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Quốc hội trả nợ khoản nợ này?

Một số người ủng hộ đã kêu gọi trả hết khoản nợ 2,9 nghìn tỷ đô la, lập luận rằng làm như vậy sẽ ổn định An sinh Xã hội. Tuy nhiên, đề xuất này hiểu sai tình hình. Việc trả nợ sẽ yêu cầu chính phủ liên bang tìm kiếm khả năng vay mượn thay thế trị giá 2,9 nghìn tỷ đô la—một nhiệm vụ tài chính khổng lồ. Quan trọng hơn, nó sẽ loại bỏ dòng thu nhập từ lãi của An sinh Xã hội, thực sự làm tăng tốc độ suy thoái tài chính của chương trình.

Dù An sinh Xã hội nắm giữ 2,9 nghìn tỷ đô la trong trái phiếu chính phủ hay một số tiền tương đương bằng tiền mặt, tổng tài sản vẫn giữ nguyên ở mức 2,9 nghìn tỷ đô la. Chuyển đổi trái phiếu thành tiền mặt cũng sẽ khiến quỹ dự trữ dễ bị ảnh hưởng bởi lạm phát, từ từ làm giảm sức mua. Lợi nhuận từ lãi suất của các trái phiếu hiện tại đóng vai trò là nguồn thu quan trọng mà tiền mặt không thể tái tạo.

Vấn đề thực sự: Dân số học, không phải lừa dối

Thách thức thực sự đối mặt với An sinh Xã hội không phải là Quốc hội đã lấy trộm từ đó, mà là các xu hướng dân số và kinh tế đang hoàn toàn không phù hợp với thiết kế ban đầu của chương trình. Gần 63 triệu người hiện đang nhận trợ cấp An sinh Xã hội, trong đó hơn một phần ba số người nhận dựa vào chương trình để duy trì mức sống trên mức nghèo đói. Đối với 62% người nghỉ hưu, An sinh Xã hội chiếm ít nhất một nửa tổng thu nhập của họ.

Chương trình đang đối mặt với áp lực về khả năng thanh toán thực sự, nhưng những áp lực này bắt nguồn từ các yếu tố kinh tế cấu trúc—chứ không phải là hành vi sai trái của Quốc hội. Cuộc tranh luận về tương lai của An sinh Xã hội nên tập trung vào các giải pháp chính sách bền vững, chẳng hạn như điều chỉnh thuế lương, sửa đổi công thức trợ cấp hoặc nâng tuổi nghỉ hưu, thay vì duy trì huyền thoại rằng Quốc hội đã trộm cắp từ người hưởng lợi.

Hiểu rõ sự phân biệt này là điều cần thiết để có các cuộc thảo luận chính sách hiệu quả về cách giữ gìn An sinh Xã hội cho các thế hệ tương lai.

Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
  • Phần thưởng
  • Bình luận
  • Đăng lại
  • Retweed
Bình luận
0/400
Không có bình luận
  • Ghim